“Bí kíp liên quan đến Thiên Nhãn?”
Lão Trần Huyền nghe xong thì chau mày, ánh mắt tỏ vẻ kì lạ.
Tên nhóc này toàn cần mấy thứ kỳ quái khiến ông ta không thể không cho rằng Triệu Bân có Thiên Nhãn.
Ông ta lại liếc nhìn Triệu Bân, đặc biệt là đôi mắt của hắn, ông ta muốn xem thử liệu đó có phải là đồng tử đặc biệt không, người bình thường sẽ không mua bí kíp liên quan đến Thiên Nhãn, vì dù cho có mua thì… cũng không học được.
Bí thuật kiểu này chỉ có người sở hữu Thiên Nhãn mới tu luyện được.
Nhưng ông ta nhìn đến mười mấy giây mà vẫn không phát hiện ra được gì, càng không thể xác định cái tên tiểu võ tu này có Thiên Nhãn thật hay không.
Vì vậy mới nói, tầm mắt là thứ rất đáng quý.
Nữ soái Xích Diễm người ta vừa nhìn là ra ngay, tầm mắt của Địa Tạng đúng là rất ghê gớm.
“Nhóc con, có phải ngươi có Thiên Nhãn không?”, lão Trần Huyền hỏi.
“Có!”, Triệu Bân không giấu giếm, vì chắc chuyện đó cũng không thể giấu được.
“Có thật à?”.
Mắt lão Trần Huyền sáng lên, ông ta hỏi tiếp: “Có năng lực đặc biệt gì không?”
“Nhìn xuyên thấu!”
“Ừm, khả năng đó không tồi”.
Lão Trần Huyền vừa nói vừa bất giác bụm háng.
Nhưng dù có bụm lại thì cũng không có tác dụng gì, ngay từ lúc ông ta vừa với quay về thì Triệu Bân đã nhìn thấu hết cả rồi.
“Có hay không?”, Triệu Bân lại hỏi.
“Có”.
Lão Trần Huyền vừa nói
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5371/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.