“Ừm”, Triệu Bân đáp, còn không quên liếc nhìn sư phụ đang ngồi ở đình nghỉ mát cách đó không xa, sư phụ vẫn không hay biết chuyện gì, nếu như biết thì không biết sư phụ sẽ có cảm tưởng thế nào.
Bữa sáng được dọn ra nhanh chóng, đầy cả một bàn lớn.
“Cơ Ngân, ta đợi ngươi ở diễn võ đài”.
Triệu Bân vừa ngồi xuống liền nghe thấy một tiếng nói, chắc là kẻ nói đã sử dụng bí thuật sóng âm, cho nên hầu hết các đỉnh núi đều có thể nghe thấy.
Đỉnh Tử Trúc cũng là một trong số đó, mà khoảng cách của nó cũng không quá xa diễn võ đài.
“Là tên nhóc đó”, Triệu Bân nghe giọng liền biết là ai đang thách thức.
Kẻ đó là tiểu đệ của Vệ Xuyên, hắn ta tên là Trịnh Minh.
Lúc trước khi Vệ Xuyên khiêu chiến hắn thì chính Trịnh Minh là kẻ đến đưa thư khiêu chiến.
Cái tên Trịnh Minh này hay lắm! Không biết hắn ta đang muốn chứng minh điều gì với thế giới đây.
Triệu Bân khẽ liếc nhìn Vân Yên.
Lần này hắn đã học được cách thông minh hơn, trước hết phải hỏi ý kiến của sư phụ, nếu không thì ngay khi hắn đứng lên chắc chắn sẽ bị sư phụ bắt trói rồi treo lên cây, hắn thật sự không muốn quay lại cây cổ thụ đó một chút nào.
“Đánh không lại thì phải chạy ngay”, Vân Yên nói rồi cầm đũa lên.
Vèo!
Được sự cho phép của sư phụ, Triệu Bân ngay lập tức phóng đi, ngay cả cơm cũng không ăn.
“Con cũng đi”.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5402/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.