“Nhóc con được lắm!”, Vân Yên lẩm bẩm, vẻ ngạc nhiên không thể nào che giấu.
“Tông… Vỡ rồi sao?”.
Mặt Lạc Hà biến sắc, nhưng Thanh Dao đứng bên cạnh thì không hề thấy bất ngờ.
Người kinh ngạc nhất là Vệ Xuyên, một giây trước hắn ta còn cười nham hiểm, tự tin ngập tràn, giờ thì trợn tròn mắt, đồng tử co rụt dữ dội, không ngờ phòng ngự tuyệt đối thiên cang hộ thể – bí truyền của nhà họ Dương Thiên lại bị người ta tông vỡ một cách trực diện.
“Sao Vệ sư huynh lại sơ sót thế?”
Triệu Bân lập tức đánh đến trước mặt hắn ta, nở nụ cười rạng rỡ.
Thiên cang hộ thể thì cũng phải xem là do ai dùng, cũng phải xem thử là dùng với ai.
Với khả năng của Triệu Bân, hắn hoàn toàn có thể tông vỡ nó một cách trực diện.
Thiên cang hộ thể gì chứ? Phòng ngự tuyệt đối gì chứ? Đối với hắn, chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng mỏng manh thôi, thiên cang hộ thể của cấp Huyền Dương, hắn còn chưa sợ, thiên cang hộ thể của cấp Chân Linh ấy à, gặp đâu phá đó thôi.
Mặt Vệ Xuyên biến sắc, hắn ta chưa kịp kinh ngạc thì đã hoảng loạn bay lùi về sau.
“Ngươi chạy thoát được sao?”
Tốc độ của Triệu Bân nhanh hơn, hắn đuổi theo, chưởng lên ngực hắn ta một chưởng.
Vệ Xuyên rên lên đầy khó chịu, cả người lảo đảo, nôn ra một ngụm máu tươi rồi liên tục lùi về sau.
Trong lúc lùi về sau, có một đôi tay ấm áp đã nắm lấy cổ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5385/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.