“Xuyên Nhi!”, Lạc Hà đã lên trên đài.
Không ít trưởng lão khi đi ngang quá chiến đài đều liếc mắt nhìn.
Vệ Xuyên đã hôn mê, nằm trong hố hình người, bán thân bất toại
Mà tên tiểu tử Cơ Ngân kia cũng thật hiểu chuyện.
Trước khi đánh, cũng không quên tạ lỗi với Lạc Hà, xong chuyện thì đánh đồ nhi của người ta đến mức tàn phế luôn, đây… chẳng lẽ là tiên lễ hậu binh trong truyền thuyết sao?
Tối nay, trong quán rượu của Thiên Tông vang lên rất nhiều tiếng cười.
Chính là đám Tô Vũ! Cơ Ngân hiếm khi đãi khách uống rượu nên họ phải làm thịt hắn một trận chứ.
Khi Triệu Bân đi ra khỏi quán rượu, trăng tròn đã lên cao.
Trên đường trở lại đỉnh Tử Trúc, hắn gặp rất nhiều đệ tử, ánh mắt mà họ nhìn hắn khác hoàn toàn so với trước đây.
Đánh bại được đám người Ngụy Bằng kia cũng chả là gì cả, nhưng đánh thắng được Vệ Xuyên thì đúng là không phải chuyện đùa.
Triệu Bân đi thẳng.
Ở một góc rẽ trên núi, hắn gặp lại hai người quen: Xích Yên và Lăng Phi.
“Chúng ta… thật sự chưa từng gặp nhau sao?”, Lăng Phi thử hỏi thăm dò.
“Chưa từng gặp!”, Triệu Bân cười.
Gặp lại bạn cũ, Triệu Bân cũng muốn ôm một cái nhưng vì trả thù, thân phận thật của hắn càng ít người biết càng tốt, để đề phòng một ngày nào đó có người phát hiện ra thân phận thật này, e rằng sẽ liên lụy đến Xích Yên và thằng nhóc tóc tím.
“Vậy sao lại nhìn quen
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5404/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.