“Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận”, Thanh Dao vội đẩy trả lại.
“Ta vẫn còn”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
Thanh Dao không thể chối từ, cuối cùng cũng nhận lấy.
Chắc đây là lần đầu tiên Triệu Bân chính thức tặng quà cho cô ấy.
Hai người cùng nhau xuống núi, cũng không biết đi về đâu, giống như hai du khách, đi xuyên qua núi.
Đồng hương gặp nhau mà, đương nhiên là có nhiều chuyện để nói rồi.
Nhìn từ phía sau thì thật sự rất xứng đôi.
Trên đường đi họ gặp rất nhiều đệ tử, ai nấy đều tỏ ra tò mò thắc mắc, sao Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc lại đi cùng với Thanh Dao của đỉnh Lạc Hà? Hơn nữa còn nói nói cười cười suốt dọc đường, nhìn sao cũng giống một đôi tình nhân.
Rất nhiều người còn thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi Triệu Bân nữa.
Cái tên đi cửa sau này không chỉ đánh giỏi mà cua gái cũng xuất sắc.
Đến gần tối thì Thanh Dao mới quay về đỉnh Lạc Hà, thường ngày hiếm khi thấy cô ấy cười mà hôm nay thì mặt mày rạng rỡ hẳn.
Hiện tại cả hai đều ở Thiên Tông, hơn nữa hai núi cũng cách nhau không xa, rảnh rỗi có thể đến chơi.
Triệu Bân cũng đã rời khỏi, đi dạo hết một ngày, giờ thì phải chạy thẳng về đỉnh Tử Trúc.
Nhưng lúc đến ngã rẽ ở lưng núi, một người nhảy ra chặn đường hắn, đấy là Vệ Xuyên.
Mặc dù hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp trông lãng tử nhưng trên
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5407/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.