Triệu Bân nhìn tới nhìn lui một lúc lâu vẫn chưa nhận ra đó là gì, hắn chỉ biết nó có chứa thứ gì đó nhưng thiên nhãn lại không thể nhìn thấu, một sức mạnh bí ẩn đã ngăn cản hắn nhìn vào trong.
“Dùng để đánh người cũng được lắm chứ”, Triệu Bân suy nghĩ.
Viên gạch nặng mấy trăm cân, đập vào đầu ai đó thì chắc đau lắm.
Hả?
Đang quan sát thì hắn chợt nghe thấy tiếng sột soạt, nói chính xác hơn là tiếng bước chân, có người xuống địa cung.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn cất viên gạch đi, nhanh chóng độn thổ.
Chẳng mấy chốc đã thấy môt người bước vào.
Đó là một người áo đen sắc mặt không được đẹp cho lắm, nói không chừng đây là người đi cùng Thi Sơn, cũng có thể là tay chân của lão ta, thấy địa cung bị phá, bảo bối cũng bị lấy sạch sành sanh thì vui vẻ được mới là lạ.
“Kim Huyền Chung?”
Triệu Bân thấy thế thì bất giác nhướng mày.
Đó là trưởng lão của Thiên Tông mà? Viên Miểu bị hắn đánh cho tàn phế chính là đồ đệ của lão ta.
Trước khi ra khỏi Thiên Tông hắn còn bắt tay với Vân Yên lừa lão già này 100 vạn lượng.
Nhìn thấy Kim Huyền Chung xuất hiện ở đây, hắn thấy hơi ngạc nhiên.
Mới nãy thôi hắn còn nghi ngờ tộc xác chết gài người vào Thiên Tông, bây giờ xem ra suy đoán đó rất đúng, Kim Huyền Chung không thể thoát khỏi quan hệ với tộc xác chết, nói không chừng chính là người trong tộc, chỉ là hắn không
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5431/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.