Triệu Bân đã lười để ý đến họ, trong mấy cuộc thi lớn luôn có vài người nghĩ không thông.
Thanh Dao nghe thấy thì vẫn bụm miệng cười, cũng phải trách Triệu Bân che giấu giỏi quá nên bọn họ không biết sự đáng sợ của hắn.
“Sư tỷ, nếu còn bốc trúng tỷ thì ta sẽ không từ bỏ quyền thi đấu nữa đâu”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
“Tiểu sư đệ đã đến đây lâu vậy rồi mà chưa đánh nghiêm túc với đệ trận nào!”, Mục Thanh Hàn khẽ cười.
“Nếu đánh nhau thật thì ra tay thử năng lực thôi!”
Triệu Bân ho gượng, hắn đã dùng mất một cơ hội hồi sinh rồi, nếu còn từ bỏ quyền thi đấu thì sẽ bị loại thật, muốn lấy được viên đan Tỉnh Thần đó thì hắn bắt buộc phải đánh thắng hết các vòng cho đến khi giành được hạng nhất.
Rút thăm xong, tám mươi hai tấm thẻ ngọc lại được treo lên tường.
Cũng giống như lần thứ nhất, có người vui cũng có người buồn, những đệ tử gặp phải người yếu thì đều cười hehe, còn những đệ tử gặp phải đối thủ mạnh như Sở Vô Sương hay Vô Niệm thì mặt mày đều tối sầm.
“Đối thủ không phải là ta!”, Mục Thanh Hàn mỉm cười.
“Ta thấy rồi!”, Triệu Bân nhìn lên danh sách chiến đấu rồi nhìn về hướng khác.
Chính xác là nhìn về phía Thanh Dao.
Trong vòng đấu loại thứ hai này, đối thủ của hắn là Thanh Dao.
Thanh Dao nhún vai, cô ấy vẫn cười rạng rỡ, với cô ấy mà nói thì không sao cả.
Tám mươi người
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5434/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.