“Ai?”
“Đại Hạ Hồng Uyên, Đại Hạ Hồng Tước, nữ soái Xích Diễm”.
“Cái này…”
Triệu Bân không khỏi nhếch miệng, đây cũng có phần quá cơ mật rồi! Lẽ nào ngay cả phụ mẫu của Sở Vô Sương cũng không biết hai loại thuộc tính khác? Hay nói là nữ soái dồn hết tâm trí giấu giếm cho bọn họ?”
“Nha đầu này… có chỗ dựa rất lớn”, lão Trần Huyền nhiều thâm ý trong lời nói.
“Lớn thế nào”, Triệu Bân lại nhướng mi.
“Bí mật”, lão Trần Huyền hơi thâm trầm vuốt râu.
Triệu Bân hít sâu một hơi, chớp mắt liền muốn lấy ra một cây gậy, chọc vào cái người này hai cái, sao còn thừa nước đục thả câu chứ? Ăn nói vòng vo như vậy, đi ra ngoài rất dễ bị ăn đòn.
Phụt! Phụt!
Lúc hai người trò chuyện, Vô Niệm lại phun máu.
Kiếm khí một phân thành năm kia quả thật là ác liệt vô cùng, nhằm vào Vô Niệm toàn thân trong vũng máu.
Tiểu đầu trọc đủ kiên trì, cứng rắn chống lại không đầu hàng.
“Đừng đánh nữa”.
Tô Vũ không nhìn nổi, kêu lên một tiếng.
Con mẹ nó đây là tỷ thí? Toàn bộ là một người treo lên đánh đấy chứ!
Từ đầu tới đuôi cũng không thấy Sở Vô Sương di chuyển bước chân, trực tiếp treo Tiểu Vô Niệm lên đánh.
“Đồ nhi… đủ rồi”, sư phụ của Vô Niệm cũng đứng lên.
Cũng không thể lại để Vô Niệm đánh nữa, đánh tiếp nữa sẽ tổn căn cơ.
Sở Vô Sương không phải là một đệ tử bình thường, kiếm khí của cô ta cũng không phải kiếm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5440/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.