“Nữ nhân ấy mà, tháng nào cũng phải có vài ba ngày!”.
Lời nói của lão Trần Huyền không biết là an ủi hay hả hê khi thấy người khác gặp họa, nhưng nhìn ông ta tươi tỉnh như thế, hiển nhiên là vế sau rồi.
“Sở Vô Sương, Lý Nhạc, lên võ đài!”
“Ta… bỏ thi!”
Ngô Huyền Thông vừa hô tên đã nghe thấy giọng nói rụt rè khiếp sợ của ai đó.
Sư phụ đã dặn từ trước rồi, gặp phải Sở Vô Sương thì cứ bỏ thi cho rồi, đỡ mất mặt.
Tên này cũng rất nghe lời.
“Doãn Hồn, lăn lên đây!”
Không đợi Ngô Huyền Thông hô tên, Lâm Tà đã nhảy lên chiến đài.
Không sai, đối thủ của hắn ta vẫn là Doãn Hồn.
“Dù thù oán đến mấy cũng không thể đánh như thế này được!”, đừng nói gì tới các đệ tử, các trưởng lão cũng phải cảm thán.
Kể từ khi tỉ thí tân tông diễn ra đến nay, hai người này lần nào cũng nhắm nhau rất chuẩn.
Nếu không phải đôi bên là chân ái thì quỷ cũng không tin, chưa biết chừng cứ đánh mãi đánh mãi thì hai người sẽ thành anh em tốt.
“Nào!”
Doãn Hồn quát ầm lên một tiếng, sau đó đáp xuống chiến đài.
Kẻ thù gặp nhau cực kỳ ngứa mắt, chẳng nói thêm một câu thừa thãi nào đã lao vào đánh nhau.
Một người khí huyết sục sôi, một kẻ chân nguyên cuộn trào, ngay từ đầu đã tung toàn đại chiêu, chẳng buồn giấu giếm, chỉ muốn đánh nhau đến chết luôn.
“Nếu không phải là thù giết cha, liệu có đánh đến mức
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5442/chuong-1158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.