Sư phụ của Mặc Đao lên tiếng, rồi lại tiếp tục trị thương cho Mặc Đao.
Trị thương đã đến giai đoạn cuối cùng, lúc này Mặc Đao thực sự không thích hợp để di chuyển.
“Được thôi”, Ngô Huyền Thông cười nói.
Cũng không cần ông ta rút, chừa cho hắn ta tấm ngọc bài cuối cùng là được.
Thực lực của Mặc Đao không tầm thường, xếp hạng cũng không tệ, nên chừa cho hắn ta một con đường để tiếp tục.
Mặc Đao đã gặp may mắn, hắn ta có được ngọc bài xếp vào trận cuối cùng.
Nói cách khác, hắn ta sẽ có rất nhiều thời gian để chữa trị.
“Đến đây”.
Man Đằng hú lên một tiếng như sói tru, hắn ta không hề bước xuống đài bởi vì hắn ta sẽ đánh trận đầu tiên.
Đối thủ của hắn ta là một đệ tử mặc áo trắng, thái độ của đệ tử đó rất mâu thuẫn, nửa muốn đánh nửa muốn không, chủ yếu là bởi vì khí thế của Man Đằng lúc này hết sức đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ tới nơi vậy.
Rõ ràng là hắn ta đang muốn tìm một người để trút giận, và không may đệ tử áo trắng lại rơi vào tay hắn ta đúng thời điểm này.
“Ta… không đánh nữa”.
Đệ tử áo trắng nói xong liền quay đầu định bước xuống đài, hắn ta không hề muốn làm cái bao cát cho Man Đằng trút giận.
Man Đằng mặc kệ, hắn ta vẫn đuổi theo đối thủ, tóm đối thủ lại, nhất quyết muốn đánh nhau.
“Cút xuống!”
Ngô Huyền Thông mạnh mẽ can
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5547/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.