Viên Miểu cũng nghiến răng nghiến lợi nói, tất nhiên là hắn ta đang muốn nói đến Cơ Ngân.
Vệ Xuyên không trả lời, hắn ta bước vào rồi nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hắn ta đang tìm gì? Tất nhiên là tìm Cơ Ngân.
Hai lần khiêu chiến đều không gặp được Cơ Ngân, hắn ta thật sự cảm thấy rất bực mình.
Thanh Dao đã bước vào, cô ấy lướt đi nhanh như gió, trong lúc đó cô ấy còn liếc nhìn thoáng qua Vệ Xuyên.
Cùng là đệ tử đỉnh Lạc Hà cho nên cô ấy cũng có thể hiểu rõ thực lực của vị sư huynh này.
May cho Vệ Xuyên là Triệu Bân không lên diễn võ đài với hắn ta, nếu không giờ phút này hơn phân nửa là Vệ Xuyên còn phải nằm bẹp trên giường bệnh, thế mà cái tên Vệ Xuyên này còn không biết an phận, lúc nào cũng tìm cách gây hấn với Triệu Bân.
Xem ra cái tên này không bị ăn đòn thì không cảm thấy thoải mái!
“Người tu Phật quả nhiên không tầm thường”.
Không biết có ai đã nói lên một câu khiến cho mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cổng vào.
Người vừa tới chính là Bát Nhã, còn chưa thấy mặt thì đã nghe thấy Phật âm của cô ta vang vọng, mỗi bước đi của cô ta dường như đều mang theo ánh sáng.
“Rất mạnh”.
Không ít đệ tử lâu năm đều bình luận giống nhau.
“Thiên linh thể cũng thật là tao nhã vô hạn!”, lại có thêm thanh âm thổn thức của ai đó vang lên.
Mọi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5452/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.