Trịnh Minh đã chạy tới, có cả bọn Ngụy Đằng và Viên Miểu, tất cả đều chạy về phía này, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè, Man Đằng chẳng đáng nói, Vệ Xuyên còn tệ hơn thế, không nên lên đài làm bao cát.
Đánh một trận nữa, sẽ là một lần tàn phế khác mà thôi.
“Điều này… Sao có thể xảy ra được”, Vệ Xuyên há miệng thở dốc, như có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ.
Hắn chẳng qua chỉ là một cảnh giới Chân Linh thôi!
Hắn không nên có cơ thể mạnh mẽ như thế, mạnh đến mức Man Đằng cũng không tìm thấy cơ hội đánh trả nào.
“Vệ Xuyên sư huynh, ta tin huynh đấy”, vẫn là Kiếm Nam bùi ngùi nói.
Vệ Xuyên không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn lên đài chiến đấu.
Cơ Ngân đáng sợ như thế, đến tận hôm nay hắn ta mới biết.
Thì ra hắn ta đã thường xuyên lượn lờ bên bờ vực bị liệt hết nửa người như thế.
Nhưng hắn ta không hiểu, tại sao hai lần trước khiêu chiến Cơ Ngân lại không ra mặt, khinh hắn ta hả?
“Cũng tại ta”, Vân Yên thở dài, kéo chân không cho đồ đệ kiếm tiền.
“Cũng trách cả ta nữa”, nếu Vương Trác có ở đây thì chắc cũng sẽ thể hiện sự áy náy của mình.
Nếu Triệu Bân không đi tìm hắn ta thì đã kịp đánh với Vệ Xuyên trong lần khiêu chiến thứ hai, đánh hắn ta tàn phế càng sớm càng tốt, đỡ phải nghe hắn ta lải nhải nhảy nhót suốt ngày, không bị đánh một trận thì hắn ta không chịu nhớ lâu.
“Ta…
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5492/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.