Chương 1226:
Nhưng cái túi lớn cũng có thể dùng để đựng ngân phiếu.
Hắn cược thắng rồi, hắn lại thắng rồi, các người nói xem có tức hay không?
“Thắng, ta cho ngươi thắng”.
Lão Trần Huyền hết sức bực mình, khuôn mặt già nua đen lại, ông ta vò đống ngân phiếu đang phẳng phiu thành từng trái bóng giấy ném vào trong cái túi lớn của Triệu Bân, mỗi khi ông ta ném vào một tờ thì ông ta sẽ mắng một tiếng, ông đây tích góp mấy chục năm vậy mà trong một ngày đã bị ngươi hốt sạch!
Ngươi nghĩ ông đây kiếm tiền dễ dàng lắm hay sao?
Mà đâu chỉ có gương mặt của ông ta đen lại.
Gương mặt của mấy lão già có mặt ở đây đều đã đen như đít nồi.
Biết bao nhiêu tiền mà bọn họ cược trên chiếu bạc của lão Trần Huyền đều đã nằm trong túi của Cơ Ngân.
Ngươi đang kiếm vốn làm ăn sao?
Và bọn ta là những người góp vốn làm ăn cho ngươi à?
Triệu Bân không đồng ý, số tiền này chỉ là học phí mà bọn họ phải trả khi học được một bài học rằng không nên coi thường người khác.
“Còn được cược không?”, Triệu Bân đã cầm lại túi tiền, đống ngân phiếu bị lão Trần Huyền vò hắn cũng lấy ra trải lại phẳng phiu từng tờ, tiền bạc là thứ tốt, số tiền này đủ để có thể mua được nhiều bảo bối ở Cửa Hiệu Lâu Đời, nhưng bất ngờ chưa, hắn vẫn còn muốn đánh cược đến cuối cùng, chỉ không biết lão già này có cho hắn đặt cược hay không mà thôi.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5503/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.