Sở Vô Sương không hề động đậy.
Ánh sáng ngũ sắc tập hợp lại xung quanh người cô ta, tạo thành một lá chắn ngũ sắc.
Ánh sáng kiếm dài mười trượng chém thẳng lên lá chắn ánh sáng ngũ sắc đó nhưng không thể phá tan, không chỉ không thể phá tan mà còn bị chấn bay ngược trở lại, ánh sáng kiếm mười trượng lập tức tan biến.
Ọc!
Vô Niệm lại nôn ra máu, một lần nữa bay ngược ra xa.
Đến khi rơi xuống đất, hắn ta lại tiếp tục lùi về sau bốn năm bước, mỗi bước lùi đều để lại dấu chân rất sâu trên sàn đấu.
Cánh tay cầm kiếm trước đó cũng be bét máu, còn về thanh kiếm của hắn ta thì đã sớm bị bay ra khỏi sàn đấu từ khi ánh sáng kiếm tan biến và hắn bị chấn động bay ra xa rồi.
“Mạnh thật đấy!”, Vô Niệm lẩm bẩm.
“Mạnh thật đấy!”.
Đấy cũng là câu mà các đệ tử trong cả hội trường đang lẩm bẩm.
Vô Niệm với thần lực bẩm sinh dùng liên tiếp hai chiêu lớn mà vẫn không làm gì được Sở Vô Sương.
“Thuộc tính gì vậy?”
Triệu Bân là người khác biệt nhất, hắn đang nghiên cứu hai thuộc tính còn lại.
Không phải hắn chưa từng gặp người có nhiều loại thuộc tính nhưng người có năm loại thuộc tính bẩm sinh thì đây là lần đầu tiên hắn gặp.
Đến giờ hắn vẫn chưa nhìn ra được hai thuộc tính còn lại trong đó, vậy thì nó phải là sức mạnh hiếm gặp đến mức độ nào?
“Giảm nhẹ nhuệ khí của nhau cũng tốt”.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5548/chuong-1369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.