“Anh hùng ý lớn gặp nhau”, lão đạo Âu Dương cũng nhấp một hớp rượu.
“Đã đánh lâu như thế rồi, như thế cũng đủ để hắn tự hào rồi đấy!”, Đan Huyền mỉm cười, Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Sở Vô Sương không phải là thứ có thể đùa giỡn, một khi tinh thần bị hỗn loạn thì đồng cấp không có khả năng phá vỡ.
Phá!
Chữ tiếp theo của Triệu Bân vả đôm đốp vào mặt ông ta.
Đúng thế, Triệu Bân phá được Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hắn có võ hồn hộ thể nên đã miễn dịch với huyễn thuật.
Sau khi hắn đọc từng chữ: Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt… tất cả ảo ảnh đều biến thành hư vô.
Phụt!
Sở Vô Sương nôn ra máu, lùi về sau một bước.
Cảnh tượng quái lạ đó xảy ra là do bản thể cô ta bị phản phệ vì Phong Hoa Tuyết Nguyệt bị phá vỡ.
Đan Huyền ho khan một tiếng, các trưởng lão ở đó cũng thế.
Trước đó, ai cũng chắc rằng Cơ Ngân đã bại trận rồi, có ma mới ngờ được hắn lại phá được thuật này, lại làm nên một cái đầu tiên nữa với người cùng thế hệ với hắn, hắn là người đầu tiên phá được Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Phụt!
Cuối cùng Sở Vô Sương cũng đứng vững, lại nôn ra một ngụm máu.
Lúc này cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Bân: “Ngươi… thế mà lại có võ hồn”.
“Võ hồn?”, mọi người nghe thế đều sửng sốt.
Võ hồn chỉ có cảnh giới Thiên Võ mới có thể ngưng tụ được, một cảnh giới Chân Linh lấy đâu ra võ hồn?
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5550/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.