Đi một khoảng khá xa rồi nhưng họ vẫn không quên quay đầu lại nhìn, tên đó không biết Cơ Ngân đào đâu ra duyên phận với phụ nữ tốt thế, ngay cả sư tỷ nội môn Thiên Tông cũng có thể quen biết được.
Quen biết con mẹ nhà ngươi, ta không quen cô ta!
Đây sẽ là câu trả lời của Triệu Bân, cũng là lời nói thật, quả thật hắn không quen với Huyễn Mộng.
“Sư tỷ tìm ta có chuyện gì không?”, Triệu Bân ngập ngừng hỏi.
Huyễn Mộng không đáp lời, giơ tay ra chỉ vào mi tâm Triệu Bân mà không hề báo trước.
Uy lực của ngón tay này cực mạnh, một khi bị đánh trúng thì chỉ có chết.
Triệu Bân không động đậy, chỉ thầm nói: Phá!
Nhưng khi nhìn lại Huyễn Mộng, rõ ràng cô ta vẫn đứng lại chỗ không động đậy, cũng không hề ra một đòn tấn công nào.
Đúng thế, trước đó chỉ là ảo giác.
“Ngươi là người đầu tiên ở cảnh giới Chân Linh có thể phá được ảo giác của ta”.
Huyễn Mộng cười nói.
“Sáng sớm sư tỷ chạy đến đây phải chăng chỉ thăm dò ta?”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.
“Đến đường đột, mong ngươi thứ lỗi!”, Huyễn Mộng cười nói xin lỗi, sau đó phất tay áo, một bức thư bay ra: “Một người bạn cũ nhờ ta mang thư đến, lần này đến đây ta chỉ đưa thư thôi”.
“Bạn cũ?”
Triệu Bân hơi nhíu mày, nhận lấy bức thư sau đó mở ra.
Trên thư không hề có chữ, chỉ lưu lại một luồng khí màu đen nhưng biến mất trong phút chốc.
“Thánh
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5425/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.