Hắn chính là Cơ Ngân?”, mấy lão tiền bối có mặt cũng chăm chú quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Tên nhóc này quả nhiên giống như lời đồn đại, khuôn mặt của hắn trông rất bình thường nhưng hắn lại là một thiên tài yêu nghiệt có sức mạnh nghịch thiên.
Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Triệu Bân cũng đã tới.
“Ngươi cùng Triệu gia cũng có quan hệ sao?”, Lâm Tà nhỏ giọng hỏi.
Triệu Bân không trả lời, hắn chỉ nhìn từng người của Triệu gia, thân thể của bọn họ không chỉ run rẩy trong gió mà từng người trong gia tộc đều đã bị phế hết tu vi, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, sợ rằng trên đường bị áp giải tới Đế Đô thì bọn họ chưa từng được ăn một bữa đủ no.
Thậm chí phần lớn bọn họ đều có nội thương, ngay cả đứa nhỏ hai ba tuổi cũng có khuôn mặt tím đen, nhất định là trên đường đi đã bị hành hạ không ít.
Đây không còn là Triệu gia trong trí nhớ của hắn nữa, bất kể nhìn từ góc độ nào thì trông bọn họ đều giống như một đám nạn dân đói rách đang chạy loạn.
Triệu Bân bật khóc, nước mắt lưng tròng.
Đi cùng với những giọt nước mắt của hắn chính là một cỗ sát ý hết sức khủng khiếp tràn ra khắp địa cung.
Tất cả những người có mặt, bao gồm cả cường giả cảnh giới Địa Tạng cũng không khỏi rùng mình.
Sát ý của hắn bộc phát ra bốn phương đã đánh thẳng vào linh hồn của bọn họ.
“Tên nhóc này
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5693/chuong-1408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.