Một bên, Thái Tử một phương
Một bên nức tiếng, Hùng Vương oai hùng
Lần này, chiến trận tương phùng
Không hề sợ hãi, anh hùng so chiêu.
…
Thấy tình trạng con gái mình Lạc Dương lo lắng nói:
“Thật ư? Vậy con phải báo cho phu quân.”
“Khoan, Tiểu Tinh đang tích lũy linh lực đánh với Luyện Hư kia.
Chuyện này không cần lo.” – Trần Thị cản Lại Lạc Dương.
Sau đó điều khiển linh lực vào cơ thể Trần Thu Thảo một chút rồi thở dài:
“Độc tố ta đã gom lại một chỗ rồi.
Tuy không bá đạo như lời tên kia nhưng quả thật vô cùng rắc rối.”
Tiếp đó người lấy linh hồn tên hán quân ra sưu hồn một lúc rồi nói:
“Con ở đây hộ pháp cho Tiểu Thảo.
Ta đi một chuyến.”
Nói xong nàng biến mất.
Lúc này qua một cạnh giờ.
Thái Tử Lưu Cứ đã phá tan được 4000 cây Hoa đào là chủ trận.
“Theo tình hình, có lẽ Hai ngày nữa ta mới phá được trận pháp.” – Hắn ta than thở.
“Xoẹt.” – Lúc này, bảy mũi tên lao ra sau lưng Lưu Cứ.
“Ầm.” – Một bức tường vô hình mở ra.
Bảy mũi tên rơi xuống đất.
“Chịu ra rồi sao tên chuột nhắc.” – Thái tử Lưu Cứ quay lưng lại cười nói.
“Xin chào.
Nơi này là nhà ta, ai cho ngươi dám xâm phạm.”
“Hừ nhà ai không quan trọng.
Nơi nào ta đến, nơi đó sẽ là vương thổ của bổn thái tử ta.
Ngươi là ai xưng tên đi.
Thái tử ta không giết kẻ vô danh.” – Hắn ta chấp tay cười nói.
Đây
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3276/chuong-255-khong-gian-na-di.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.