Hai lão nhân đấu võ miệng mệt rồi thì ngồi bệt xuống đất uống trà, vừa uống vừa nhìn mặt nhau, không nhịn được phun nước trà vào mặt đối phương.
Thế rồi hai người khoác vai nhau, cười sặc sụa, cười toe toét.
Cố Ngữ Yên nhìn hai lão nhân gia, kéo áo Cố Bắc Diệp hỏi.
-“Tiểu thúc thúc tình huống như vậy thường hay xảy ra sao?”
Cố Bắc Diệp che miệng thì thầm đáp lời cháu gái.
-“Mỗi tháng một lần, mỗi lần một chủ đề tranh cãi cực kỳ đa dạng.”
Cố Bắc Kiệt thấy hai người xì xầm to nhỏ thì cũng nghiêng đầu nghe ngóng, mở miệng góp chuyện.
-“Ta nghe nói hai người bọn họ biết nhau từ năm hai mươi tuổi hiện tại ai nấy đều hai trăm mùa xuân cả rồi, tình cảm thắm thiết.”
Một phút sau Cố Bắc Niệm và Cố Bắc Thành cũng nhanh chóng gia nhập hội bà tám.
Mỗi người một câu kể lại mấy chuyện hào hùng của Cố Nguyên và Vô đại sư.
Cố Ngữ Yên cảm thán, tình bằng hữu giữa hai lão nhân thật đẹp, thật bền chặt và cũng thật may mắn vì không xuất hiện bóng dáng của hồng nhan nào, bạn thân khác giới.
Tiếng cười dừng lại, tiếng xì xàm cũng dừng theo, mọi người đứng thẳng dậy bật chế độ hòa nhã thân thiện, vui vẻ mà nghiêm túc.
Vô Phong nhìn Cố Bắc Niệm vươn tay về phía y.
Cố Bắc Niệm hiểu ý nhanh chóng tiến lên phía trước để Vô đại sư bắt mạch.
Cố Ngữ Yên ngạc nhiên đại thúc có vấn đề về sức khỏe sao? Nàng quan sát biểu hiện của Vô tổ phụ,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1301/chuong-7-khong-gian-cua-rieng-nang.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.