*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sáng sớm thành Vong Cổ vô cùng náo nhiệt. Sự náo nhiệt này lại trở nên càng thêm huyên náo vì có hai người này đi trên đường. Là Triệu Bân và Liễu Tâm Như! Hắn nhìn Liễu Tâm Như dọc đường đi cứ cúi đầu suốt. Cô gái này đi đến đâu cũng nơm nớp lo sợ, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, còn nắm chặt lấy tay Triệu Bân, sợ lại bị bỏ rơi. “Đây… là Liễu Tâm Như sao?” “Đáng tiếc lại bị mù!” Trên phố người đi qua lại không ít, không chỉ có tiếng la hét mời chào mua hàng mà còn có mấy lời đàm tiếu, tất nhiên sẽ có lời chúc phúc, chế giễu, chủ yếu là họ vẫn còn cảm thấy mới lạ. Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu Triệu Bân và Liễu Tâm Như xuất hiện cùng nhau, thấy Triệu Bân luôn mỉm cười, chẳng có ngăn cách gì với Liễu Tâm Như. Hai người dần đi xa trong tiếng bàn tán của mọi người. Nói lại thì đó đúng là cảnh tượng khá đẹp, nhìn từ góc độ nào thì hai
Hôm nay Triệu Bân không đi tìm bảo tàng, cũng không tu luyện mà nắm tay phu nhân nhà mình đi dạo trên phố, hiếm khi hắn được an nhàn như vậy.
“Trang điểm lên cũng xinh đẹp phết đấy chứ”.
“Chẳng phải xứng đôi sao? Vô dụng xứng với kẻ mù, đúng là một đôi trời sinh!”
“Này, giữ mồm giữ miệng, tích chút đức đi”.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4392/chuong-172-noi-nho-thoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.