“Sư huynh Tô Vũ, sao lại ngồi xổm ở đây thế này?”
Màn đêm buông xuống, dưới chân đỉnh Ngọc Tâm, có rất nhiều người đã hỏi câu đó.
Không ít đệ tử đi ngang qua đã nhìn thấy một người đang ngồi trên mỏm đá từ rất xa.
Mới nhìn họ còn tưởng là con chó gác cổng chứ.
“Liên quan gì đến ngươi, cút đi!”
Người có thực lực thì được quyền ăn nói lớn tiếng.
Kiểu như Tô Vũ là gặp ai mắng nấy, cũng là người thích bắt nạt kẻ yếu, nếu như gặp trúng Sở Vô Sương đến thì chắc hắn ta đã hớn hở chạy qua, cười hì hì, khom lưng, cúi đầu rồi.
Một lát sau, Triệu Bân đã xuống đỉnh núi.
Tô Vũ nhìn thấy hắn thì liền đứng dậy, nói: “Nhanh vậy mà đã về rồi à?”
“Chạy lên thẳng một mạch luôn mà!”, Triệu Bân vừa nói vừa lau mồ hôi theo cách kinh điển.
“Đưa cho cô ấy rồi sao?”
“Ta làm việc thì huynh cứ yên tâm!”, Triệu Bân uống một ngụm rượu.
“Vậy… Cô ấy có nói gì không?”, Tô Vũ hạ giọng hỏi Triệu Bân.
“Cô ấy nói để suy nghĩ thử!”, Triệu Bân nói những lời mà mình đã nghĩ ra sẵn trước đó.
Hắn đâu có lên thật, sao biết được Nguyệt Linh nói gì.
Hắn chỉ chịu trách nhiệm gửi thư thôi, còn được hay không thì phải xem Nguyệt Linh rồi.
Duyên phận là chuyện không thể miễn cưỡng được!
“Tốt rồi, nào, ca mời ngươi uống rượu!”
Tô Vũ cười, vì vui mừng nên cả người tràn đầy sức sống, ôm lấy Triệu Bân và rời khỏi.
Nhìn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5420/chuong-1228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.